Song Song

Nhập Học.

An Mi

2024-06-09 00:40:54

Phải công nhận một điều là Dương San San khi cười lên rất đẹp, xét mỗi đường nét trên khuôn mặt của cô ấy thôi cũng đủ để khiến hàng chục nam sinh phải mong nhớ rồi, ngay cả khi không cười đôi mắt ấy vẫn toát lên vẻ dịu dàng giản dị vốn có.

Được làm bạn với một người đẹp như thế này, ngốc mới không thích!

“Được thôi, chốt kèo nhé, chúng ta là bạn rồi, sau này tớ sẽ qua tạm trú nhà cậu và làm phiền cậu nhiều hơn đó!~”

Cả Hạ Ninh và San San đều phá lên cười như tri kỉ tìm được nhau, hai đứa đều thuộc dạng hoà đồng vui vẻ, nên khi nói chuyện với nhau cảm giác thoải mái lắm, không bị gò bó hay ngượng ngùng gì cả.

Và thế là ngày đầu tiên đến đây, cô đã có bạn mới.

Dươnng San San đi cùng Hạ Ninh về nhà, sẵn tiện chào hỏi ông bà Nghiêm một tiếng. Cả đoạn đường đi hai người thiếu nữ ấy cứ nói mãi không thôi, hết chuyện này rồi lại đến chuyện khác, cứ thế kéo dài từ đầu ngõ cho đến cuối ngõ chỉ toàn là tiếng của San San và Hạ Ninh.

Cánh cửa hàng rào được mở ra, bà Nghiêm đang đeo kính ngó mặt ra ngoài:

“Ninh Ninh về rồi đấy à, ai kế bên đấy cháu?”

“Chào bà ạ, cháu là San San hay đưa đồ qua cho bà đây ạ, cháu mới quen được Hạ Ninh, muốn đưa cậu ấy về nhà!”

San San hoạt bát mạnh dạn lên tiếng giải thích trước, không để cô phải ấp úng hay suy nghĩ

Vừa dứt lời, bà nội Nghiêm vừa cười nói vội bước ra cửa chính:

“Ái chà, là San San đấy à cháu, Hạ Ninh nhà bà vừa về đây chưa quen biết được ai, bà còn sợ nó lạ môi trường mới rồi không dễ kết bạn, may mà gặp được cháu đấy” - Bà nắm lấy tay San San, ánh mắt dịu dàng hết lời khen ngợi cậu ấy



Nói xong bà còn quay qua nhìn về phía Hạ Ninh thủ thỉ:

“Hạ Ninh à, cháu thật may mắn, San San là một cô bé tốt tính và dễ thương. Cháu chơi với bạn được bà cũng rất vui, Hạ Ninh sau này nhớ qua lại với bạn nhiều hơn nhé, thân già này ở đây yên ắng cũng lâu rồi, nay có thêm tiếng con trẻ nữa cũng vui nhà vui cửa”

San San được khen tâm trí bay lên tận chín tầng trời mây, cô cười tít mắt, nhìn bà trìu mến rồi quay qua nhìn Hạ Ninh cười bảo:

“Bà đã nói như thế rồi, vậy nên Hạ Ninh nhớ phải đối đãi với tớ thật tốt đấy nhé! Tớ còn phải về nhà ăn tối nữa, tớ đi trước đây, hẹn gặp lại cậu sau!"

Hết câu, San San cúi đầu chào bà lễ phép rồi quay người bước ra khỏi nhà, lúc đến hàng rào còn quay lại mỉm cười nhìn bà và cô vẫy tay tạm biệt.

Buổi tối hôm đó là lần đầu tiên Hạ Ninh ăn riêng cùng với ông bà nội, thay vì trước đây sẽ có thêm nhiều người họ hàng đến chơi và ở lại cùng.

Vì công việc tương đối bận rộn nên mẹ cô chỉ đưa cô đến rồi rời đi ngay sau đó, vậy nên giờ chỉ còn lại một mình Hạ Ninh.

Ông bà cũng rất thoải mái và yêu thương cô nên cô cũng đã xoá tan khoảng cách ngượng ngùng như lúc trước, dần hoà nhập với môi trường sống ở đây và thế giới của ông bà.

“Bà định là nhập học cho cháu ở trường phổ thông B đấy, ngày mai chúng ta sẽ đi lên làm thủ tục rồi cháu sẽ đi học luôn”

Hạ Ninh nghe xong khựng lại vài giây, cô hơi bất ngờ, cô còn chưa chuẩn bị gì nữa cơ mà, sao lại nhập học sớm thế chứ, liệu trường mới lớp mới có dễ hoà đồng hay không? Nhưng nghĩ lại thì, cô cũng đang đi học dở ở một nơi khác, việc học vẫn đang tiếp tục, nếu cứ trì hoãn mãi sẽ kéo theo tình hình học tập của cô giảm sút.

Thành tích học tập của Hạ Ninh rất tốt nên khi chỉ cần nghĩ đến mình tụt dốc trong việc học, tâm trạng của cô thiếu nữ ấy lại bị lo lắng dao động không thôi.

“Được ạ, ngày mai cháu sẽ đi học.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Song Song

Số ký tự: 0