Kiểu Ăn Anh Đào...
2024-08-07 16:42:43
Hắn bất đắc dĩ phát hiện, mấy ngày tránh đi gần như vô ích.
Con gái chỉ cần nở một nụ cười xán lạn đã có thể khiến đáy lòng hắn xao động, khiến hắn không cách nào bình tĩnh nổi.
Qua một lúc lâu hắn mới khàn giọng: “Đeo lên thử xem.”
Cố Liên gật đầu, vui vẻ lấy chiếc đồng hồ kim cương ra đeo lên cổ tay trái.
Rất vừa vặn.
Cô lắc lắc cổ tay, giương mắt hỏi Cố Tu Niên: “Đẹp không ạ?”
Hô hấp của Cố Tu Niên trì trệ, gật đầu: “Ừm.”
Cố Liên thật sự rất thích chiếc đồng hồ đeo tay này, bởi đây là món quà đầu tiên ba ba mua cho cô.
Cô cứ duy trì tư thế nửa nằm sấp trên bàn làm việc như vậy, tỉ mỉ quan sát chiếc đồng hồ.
Ánh mắt Cố Tu Niên trở nên u ám, lặng im nhìn từ gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ cho tới cần cổ trắng nõn, cổ áo nửa rộng mở cùng với phong cảnh trong cổ áo…
Chỉ nhìn một cái hắn đã dời ánh mắt đi, tầm mắt rơi xuống trên mâm anh đào được đặt trên bàn.
Dịch ghế tới gần bàn, Cố Tu Niên cầm một trái anh đào lên đưa tới bên miệng Cố Liên.
Thấy con gái không phản ứng, hắn còn dùng quả anh đào cọ xát nhẹ lên môi cô, hỏi: “Không ăn sao?”
Cố Liên không nghĩ tới ba ba lại đột nhiên đút anh đào cho mình.
Cô hơi há hốc mồm, nhưng sau khi ngu ngơ mấy giây, cô vẫn vô thức hé miệng, ngậm lấy quả anh đào đang cọ xát môi mình kia.
Quả anh đào trong tay bị thiếu nữ ngậm vào miệng nhưng ngón tay lại không rời đi.
Cố Tu Niên dùng ngón tay sờ lên gương mặt trơn mềm của con gái, sau đó lại chà xát môi cô.
Cố Liên đang máy móc nhai quả anh dào trong miệng lại bị ba ba xoa môi.
Có một ít nước anh đào cô không nuốt kịp, bị tràn ra khỏi khóe miệng, chất lỏng màu đỏ thuận theo cằm chảy xuống.
Chỉ bị xoa môi mà thôi, Cố Liên đã cảm thấy sống lưng tê dại, hai chân như nhũn ra, chỉ có thể ngây ngốc gục xuống bàn, để mặc ba ba chơi môi mình.
Tình cảnh này khiến cô nhớ tới lần trong phòng làm việc lúc trước, cô ôm chân ba ba, ba ba cũng chơi đùa miệng cô như vậy, còn khiến phía dưới của cô chảy nước.
Tim đập thật nhanh, hô hấp vừa vội vừa gấp gáp, nhưng Cố Liên không động, cô thích cảm giác ba ba chạm cô, mặc kệ là chạm vào đâu cũng được.
Cố Tu Niên nhìn chằm chằm vệt nước đỏ thẫm bên khóe miệng con gái, dùng ngón tay lau đi.
Sau đó, ngay dưới ánh nhìn ngơ ngác của con gái, hắn bỏ ngón tay vào trong miệng mình, liếm thứ chất lỏng màu đỏ kia.
Con gái chỉ cần nở một nụ cười xán lạn đã có thể khiến đáy lòng hắn xao động, khiến hắn không cách nào bình tĩnh nổi.
Qua một lúc lâu hắn mới khàn giọng: “Đeo lên thử xem.”
Cố Liên gật đầu, vui vẻ lấy chiếc đồng hồ kim cương ra đeo lên cổ tay trái.
Rất vừa vặn.
Cô lắc lắc cổ tay, giương mắt hỏi Cố Tu Niên: “Đẹp không ạ?”
Hô hấp của Cố Tu Niên trì trệ, gật đầu: “Ừm.”
Cố Liên thật sự rất thích chiếc đồng hồ đeo tay này, bởi đây là món quà đầu tiên ba ba mua cho cô.
Cô cứ duy trì tư thế nửa nằm sấp trên bàn làm việc như vậy, tỉ mỉ quan sát chiếc đồng hồ.
Ánh mắt Cố Tu Niên trở nên u ám, lặng im nhìn từ gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ cho tới cần cổ trắng nõn, cổ áo nửa rộng mở cùng với phong cảnh trong cổ áo…
Chỉ nhìn một cái hắn đã dời ánh mắt đi, tầm mắt rơi xuống trên mâm anh đào được đặt trên bàn.
Dịch ghế tới gần bàn, Cố Tu Niên cầm một trái anh đào lên đưa tới bên miệng Cố Liên.
Thấy con gái không phản ứng, hắn còn dùng quả anh đào cọ xát nhẹ lên môi cô, hỏi: “Không ăn sao?”
Cố Liên không nghĩ tới ba ba lại đột nhiên đút anh đào cho mình.
Cô hơi há hốc mồm, nhưng sau khi ngu ngơ mấy giây, cô vẫn vô thức hé miệng, ngậm lấy quả anh đào đang cọ xát môi mình kia.
Quả anh đào trong tay bị thiếu nữ ngậm vào miệng nhưng ngón tay lại không rời đi.
Cố Tu Niên dùng ngón tay sờ lên gương mặt trơn mềm của con gái, sau đó lại chà xát môi cô.
Cố Liên đang máy móc nhai quả anh dào trong miệng lại bị ba ba xoa môi.
Có một ít nước anh đào cô không nuốt kịp, bị tràn ra khỏi khóe miệng, chất lỏng màu đỏ thuận theo cằm chảy xuống.
Chỉ bị xoa môi mà thôi, Cố Liên đã cảm thấy sống lưng tê dại, hai chân như nhũn ra, chỉ có thể ngây ngốc gục xuống bàn, để mặc ba ba chơi môi mình.
Tình cảnh này khiến cô nhớ tới lần trong phòng làm việc lúc trước, cô ôm chân ba ba, ba ba cũng chơi đùa miệng cô như vậy, còn khiến phía dưới của cô chảy nước.
Tim đập thật nhanh, hô hấp vừa vội vừa gấp gáp, nhưng Cố Liên không động, cô thích cảm giác ba ba chạm cô, mặc kệ là chạm vào đâu cũng được.
Cố Tu Niên nhìn chằm chằm vệt nước đỏ thẫm bên khóe miệng con gái, dùng ngón tay lau đi.
Sau đó, ngay dưới ánh nhìn ngơ ngác của con gái, hắn bỏ ngón tay vào trong miệng mình, liếm thứ chất lỏng màu đỏ kia.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro