Chương 30 - Muốn Về Nhà

Trốn Tránh Vô Í...

2024-08-07 16:42:43

Trước khi lên tầng, Allan đưa cho Cố Liên một mâm anh đào, nói với cô: “Anh đào ngọt lắm, tiểu thư mang lên ăn với tiên sinh đi.”

Cố Liên gật gật đầu, bưng mâm anh đào đi tới trước phòng làm việc của ba ba.

Cô gõ cửa “cốc cốc”, hai tiếng gõ như đập thẳng vào đầu quả tim cô, khiến trái tim không tự chủ được bắt đầu đập thình thịch lên.

Sau khi nghe thấy người đàn ông phía trong lên tiếng trả lời, Cố Liên hít sâu, đẩy cửa bước vào.

Cố Tu Niên còn đang sửa sang lại văn kiện. Thấy con gái tới, hắn chỉ liếc mắt nhìn cô một cái đã nói: “Đóng cửa lại.”

Sau đó, hắn tiếp tục bận rộn việc trong tay.

“Cùm cụp” một tiếng, cửa bị đóng lại. Cố Liên bưng mâm anh đào, hơi run rẩy đi về phía Cố Tu Niên.

“Ba ba.” Cố Liên kêu một tiếng, giọng mềm nhũn.

Hiện tại cô cũng không còn sợ ba ba như trước nữa, bởi cô phát hiện, dường như chiêu làm nũng kia thật sự hữu hiệu với hắn.

Tối thiểu hiện tại ba ba cũng không còn bày ra gương mặt lạnh lùng với cô, đi công tác về còn nhớ mang cả quà về cho cô.

Cố Tu Niên sửa sang văn kiện trong tay xong mới ngồi trở lại ghế, giương mắt nhìn con gái hỏi: “Sức khỏe thế nào rồi?”

Tim Cố Liên đập thật nhanh, không dám nhìn thẳng vào mắt ba ba.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô rũ mắt nhìn chằm chằm mâm anh đào trong tay, nói nhỏ: “Khỏe rồi ạ.”

Đã mấy ngày hai người không gặp, trong lúc nhất thời cả hai đều không biết nên nói gì.

Tầm mắt Cố Tu Niên vẫn luôn quanh quẩn trên người con gái, hệt như đang dùng ánh mắt vuốt ve cô.

Cố Liên bị ba ba nhìn tới căng thẳng, tay vô thức cầm lấy một quả anh đào nhét vào trong miệng, nhai nhẹ.

Nhai nhai một hồi cô mới nhớ tới Allan dặn cô bưng anh đào lên ăn chung với ba ba.

Vì thế cô bước lên trước vài bước, đặt mâm anh đào lên bàn làm việc, hỏi: “Ba ba, ba ăn không?”

Cố Tu Niên cũng không nói ăn hay không mà cúi đầu kéo ngăn kéo ra, lấy một cái hộp nhung màu xanh ngọc tới, trông hẳn là hộp chứa đồng hồ đeo tay.

“Quà của con.” Hắn đặt cái hộp lên bàn, đẩy tới trước mặt Cố Liên.

Cố Liên cúi người chống hai khuỷu tay lên mặt bàn, cầm lấy hộp nhung mở ra.

Bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay kiểu nữ tỏa sáng rực rỡ, trên mặt đồng hồ có khảm một vòng kim cương màu hồng nhạt, trông vừa khí phái cao quý lại vừa xinh đẹp.

“Thật đẹp, cảm ơn ba ba!” Cố Liên cười tới mặt mày cong cong.

Cố Tu Niên nhìn thiếu nữ tươi cười rực rỡ, còn sáng chói hơn cả kim cương, chỉ cảm thấy cổ họng căng thẳng, yết hầu nhấp nhô liên hồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Muốn Về Nhà

Số ký tự: 0