Mang Quà Về Cho...
2024-08-07 16:42:43
Cố Liên chỉ vào người đàn ông kia, nói: “Chú này thật đẹp trai nha.”
Là kiểu đẹp trai ôn nhuận nho nhã, đã được năm tháng lắng đọng.
Từ Mộng cũng thuận theo tay con gái nhìn về phía người đàn ông kia, cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng tới gần như muốn chảy nước.
“Hiện tại hắn là giảng viên đại học S, là… bạn học của mẹ lúc trước.”
Đột nhiên Cố Liên trừng to mắt.
Cô mới vừa nhớ tới, cô đã từng thấy ảnh hai người chụp chung trong hòm sắt vốn dùng để cất châu báu trên bàn trang điểm của mẹ.
Trong hình chính là mẹ và người đàn ông này, nhưng trong bức ảnh chụp chung đó hai người đều rất trẻ tuổi, rất ngây ngô.
Cố Liên há miệng, muốn hỏi gì đó nhưng cuối cùng cô lại không nói gì.
Nếu người này đã là bí mật mẹ muốn giấu trong lòng, vậy cô không hỏi nữa.
…
Hai ngày sau, cuối cùng Cố Tu Niên cũng đi công tác về.
Chuyến này hắn ra nước ngoài, vì chênh lệch múi giờ cộng thêm bay đường dài khiến hắn trông có vẻ phong trần bụi đường.
Cố Liên bị mẹ kéo vào trong viện đón ba ba. Cô trốn sau lưng mẹ, len lén quan sát ba mình.
Lúc Cố Tu Niên xuống xe, ánh mắt lơ đãng xẹt qua mặt Cố Liên.
Khi tầm mắt chạm nhau, Cố Liên vô thức rụt cổ, tim đập thật nhanh, nhỏ giọng gọi hắn: “Ba ba…”
Giọng nói nghe không khác gì bình thường nhưng âm cuối lại mang theo một chút mềm mại yêu kiều.
Cố Tu Niên bình tĩnh lên tiếng đáp lại, nói nhỏ: “Có quà cho con, sau bữa cơm tới phòng ba lấy.”
Nói xong, hắn dẫn đầu vào nhà.
Cố Liên và Từ Mộng đều cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Từ Mộng nói: “Đây là lần đầu tiên ba con đi công tác về có mang theo quà cho con đúng không?”
Cố Liên cũng rất bất ngờ: “Vâng…”
“Không tồi không tồi, cuối cùng cũng ra dáng một người làm cha.” Từ Mộng nói.
Cố Liên lại nhớ tới đêm đó bản thân len lén dùng ngực cọ lên cơ ngực ba ba, dùng tiểu bức cọ lên gậy thịt của ba ba.
Cô không nhịn được đỏ mặt.
Cũng không biết ba ba đã mang quà gì về cho cô… Cố Liên hơi căng thẳng nhưng cũng cảm thấy kỳ vọng.
Nam chủ nhân về nhà ăn cơm, màu sắc bữa tối phong phú lạ thường, nhưng Cố Tu Niên không phải người nói nhiều nên nguyên bữa ăn không khí trầm mặc cực kỳ.
Trong lúc ăn, Cố Liên thường không nhịn được len lén nhìn ba ba, nhưng nhiều lần bị ba ba bắt được.
Không tiếng động đối diện vài lần xong, Cố Liên thật không đủ can đảm ngẩng đầu lên nữa.
Sau bữa cơm chiều, Từ Mộng ra ngoài đi dạo, Cố Liên thì lập tức chu vào phòng làm việc tìm Cố Tu Niên lấy quà.
Là kiểu đẹp trai ôn nhuận nho nhã, đã được năm tháng lắng đọng.
Từ Mộng cũng thuận theo tay con gái nhìn về phía người đàn ông kia, cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng tới gần như muốn chảy nước.
“Hiện tại hắn là giảng viên đại học S, là… bạn học của mẹ lúc trước.”
Đột nhiên Cố Liên trừng to mắt.
Cô mới vừa nhớ tới, cô đã từng thấy ảnh hai người chụp chung trong hòm sắt vốn dùng để cất châu báu trên bàn trang điểm của mẹ.
Trong hình chính là mẹ và người đàn ông này, nhưng trong bức ảnh chụp chung đó hai người đều rất trẻ tuổi, rất ngây ngô.
Cố Liên há miệng, muốn hỏi gì đó nhưng cuối cùng cô lại không nói gì.
Nếu người này đã là bí mật mẹ muốn giấu trong lòng, vậy cô không hỏi nữa.
…
Hai ngày sau, cuối cùng Cố Tu Niên cũng đi công tác về.
Chuyến này hắn ra nước ngoài, vì chênh lệch múi giờ cộng thêm bay đường dài khiến hắn trông có vẻ phong trần bụi đường.
Cố Liên bị mẹ kéo vào trong viện đón ba ba. Cô trốn sau lưng mẹ, len lén quan sát ba mình.
Lúc Cố Tu Niên xuống xe, ánh mắt lơ đãng xẹt qua mặt Cố Liên.
Khi tầm mắt chạm nhau, Cố Liên vô thức rụt cổ, tim đập thật nhanh, nhỏ giọng gọi hắn: “Ba ba…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng nói nghe không khác gì bình thường nhưng âm cuối lại mang theo một chút mềm mại yêu kiều.
Cố Tu Niên bình tĩnh lên tiếng đáp lại, nói nhỏ: “Có quà cho con, sau bữa cơm tới phòng ba lấy.”
Nói xong, hắn dẫn đầu vào nhà.
Cố Liên và Từ Mộng đều cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Từ Mộng nói: “Đây là lần đầu tiên ba con đi công tác về có mang theo quà cho con đúng không?”
Cố Liên cũng rất bất ngờ: “Vâng…”
“Không tồi không tồi, cuối cùng cũng ra dáng một người làm cha.” Từ Mộng nói.
Cố Liên lại nhớ tới đêm đó bản thân len lén dùng ngực cọ lên cơ ngực ba ba, dùng tiểu bức cọ lên gậy thịt của ba ba.
Cô không nhịn được đỏ mặt.
Cũng không biết ba ba đã mang quà gì về cho cô… Cố Liên hơi căng thẳng nhưng cũng cảm thấy kỳ vọng.
Nam chủ nhân về nhà ăn cơm, màu sắc bữa tối phong phú lạ thường, nhưng Cố Tu Niên không phải người nói nhiều nên nguyên bữa ăn không khí trầm mặc cực kỳ.
Trong lúc ăn, Cố Liên thường không nhịn được len lén nhìn ba ba, nhưng nhiều lần bị ba ba bắt được.
Không tiếng động đối diện vài lần xong, Cố Liên thật không đủ can đảm ngẩng đầu lên nữa.
Sau bữa cơm chiều, Từ Mộng ra ngoài đi dạo, Cố Liên thì lập tức chu vào phòng làm việc tìm Cố Tu Niên lấy quà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro