[Thập Niên 70] Gả Vào Đại Viên Quân Nhân
Xuyên Sách Rồi...
2024-12-23 01:27:30
Chủ nhân thân thể này mong ngóng từng ngày, cuối cùng lại nhận được tin anh ta đã chết.
Diệp Thanh Chỉ không kìm được thở dài một tiếng, vừa rồi là vì thân thể này mà thở dài, lần này là vì chính bản thân cô.
Đang yên đang lành ngủ một giấc, sao lại xuyên không?
Kiếp trước cô đã chết rồi sao?
Ba mẹ và anh trai chắc chắn sẽ rất đau lòng.
May mà còn có anh trai, ba mẹ cô sẽ có chỗ dựa, nhưng cô thì tuyệt đối không dám thử tự sát để mong quay về.
Nhưng giờ cô lại trở thành một góa phụ quê mùa, không biết chữ, lại phải nuôi hai đứa con. Những ngày tháng sau này biết sống thế nào đây!
“Vợ của Kiến Thành? Cháu tỉnh rồi à? Trời ơi, thím hai, mau lại đây, vợ của Kiến Thành tỉnh rồi!” Thím Lâm mang theo một bát nước bước vào, thấy Diệp Thanh Chỉ mở mắt thì vội vàng gọi to.
Diệp Thanh Chỉ chớp mắt, muốn mở miệng nói chuyện nhưng không phát ra được âm thanh nào. Thím Lâm vội vàng đưa bát nước cho cô.
Nhấp hai ngụm nước từ tay thím Lâm, Diệp Thanh Chỉ khẽ hắng giọng, giọng khàn khàn hỏi: “Thím ơi, cháu mơ thấy Kiến Thành chết rồi, sợ quá đi mất.”
Thím Lâm nhìn cô bằng ánh mắt đầy thương cảm. “Thanh Chỉ à, người đã chết không thể sống lại. Cháu còn hai đứa con, dù khổ thế nào cũng phải sống vì chúng.”
Diệp Thanh Chỉ cố gắng ngồi dậy, nước mắt tuôn rơi. “Đây không phải sự thật, sao Kiến Thành lại bỏ lại mẹ con cháu như thế chứ? Hức, sau này mẹ con cháu phải sống thế nào đây!”
Nhớ đến ba mẹ, anh trai và cuộc sống hạnh phúc không thể quay lại, Diệp Thanh Chỉ khóc thật lòng, khiến người nghe xót xa, người nhìn cũng rơi lệ. Thím Lâm đứng bên cạnh cũng đã bắt đầu lau nước mắt.
“Thôi nào, chẳng qua là cháu buồn quá mà ngất thôi. Về nhà nghỉ ngơi vài hôm là khỏe lại.” Thím hai bước vào, sờ mạch cho cô rồi thở dài nói.
Thím hai là y tá chân đất trong làng. Sau khi lập quốc, bà ấy được nhà nước thu nhận, trở thành bác sĩ của trạm y tế làng, tay nghề rất tốt, dân làng hễ thấy khó chịu đều tìm đến bà ấy.
Bà ấy cũng là em họ của ông ngoại thân thể này, tức là bà dì có họ hàng xa của cô, nên cũng xem như có chút họ hàng. Bình thường bà ấy rất quan tâm đến thân thể này và hai đứa nhỏ.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Diệp Thanh Chỉ không kìm được thở dài một tiếng, vừa rồi là vì thân thể này mà thở dài, lần này là vì chính bản thân cô.
Đang yên đang lành ngủ một giấc, sao lại xuyên không?
Kiếp trước cô đã chết rồi sao?
Ba mẹ và anh trai chắc chắn sẽ rất đau lòng.
May mà còn có anh trai, ba mẹ cô sẽ có chỗ dựa, nhưng cô thì tuyệt đối không dám thử tự sát để mong quay về.
Nhưng giờ cô lại trở thành một góa phụ quê mùa, không biết chữ, lại phải nuôi hai đứa con. Những ngày tháng sau này biết sống thế nào đây!
“Vợ của Kiến Thành? Cháu tỉnh rồi à? Trời ơi, thím hai, mau lại đây, vợ của Kiến Thành tỉnh rồi!” Thím Lâm mang theo một bát nước bước vào, thấy Diệp Thanh Chỉ mở mắt thì vội vàng gọi to.
Diệp Thanh Chỉ chớp mắt, muốn mở miệng nói chuyện nhưng không phát ra được âm thanh nào. Thím Lâm vội vàng đưa bát nước cho cô.
Nhấp hai ngụm nước từ tay thím Lâm, Diệp Thanh Chỉ khẽ hắng giọng, giọng khàn khàn hỏi: “Thím ơi, cháu mơ thấy Kiến Thành chết rồi, sợ quá đi mất.”
Thím Lâm nhìn cô bằng ánh mắt đầy thương cảm. “Thanh Chỉ à, người đã chết không thể sống lại. Cháu còn hai đứa con, dù khổ thế nào cũng phải sống vì chúng.”
Diệp Thanh Chỉ cố gắng ngồi dậy, nước mắt tuôn rơi. “Đây không phải sự thật, sao Kiến Thành lại bỏ lại mẹ con cháu như thế chứ? Hức, sau này mẹ con cháu phải sống thế nào đây!”
Nhớ đến ba mẹ, anh trai và cuộc sống hạnh phúc không thể quay lại, Diệp Thanh Chỉ khóc thật lòng, khiến người nghe xót xa, người nhìn cũng rơi lệ. Thím Lâm đứng bên cạnh cũng đã bắt đầu lau nước mắt.
“Thôi nào, chẳng qua là cháu buồn quá mà ngất thôi. Về nhà nghỉ ngơi vài hôm là khỏe lại.” Thím hai bước vào, sờ mạch cho cô rồi thở dài nói.
Thím hai là y tá chân đất trong làng. Sau khi lập quốc, bà ấy được nhà nước thu nhận, trở thành bác sĩ của trạm y tế làng, tay nghề rất tốt, dân làng hễ thấy khó chịu đều tìm đến bà ấy.
Bà ấy cũng là em họ của ông ngoại thân thể này, tức là bà dì có họ hàng xa của cô, nên cũng xem như có chút họ hàng. Bình thường bà ấy rất quan tâm đến thân thể này và hai đứa nhỏ.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro