[Thập Niên 70] Gả Vào Đại Viên Quân Nhân
Xuyên Sách Rồi...
2024-12-23 01:27:30
Bác gái Diệp bên cạnh trừng mắt nhìn thím Lâm, không biết nói thì đừng nói, sao lại an ủi người khác như vậy?
“Vợ Kiến Thành, đừng nghe thím Lâm nói bậy, nhưng cháu cũng phải nghĩ thoáng ra. Khóc hỏng sức khỏe rồi phải vào bệnh viện, lại tốn tiền, mà không thể làm việc kiếm công điểm nữa, đến lúc đó hai đứa nhỏ biết làm sao đây?” Bác gái Diệp biết lời mình nói cũng không dễ nghe, nhưng đó là sự thật.
Hai đứa con của Ngụy Kiến Thành còn nhỏ, đứa lớn mới 7 tuổi, đứa nhỏ mới 6 tuổi, nếu mất luôn mẹ, chúng phải sống thế nào đây!
Cuối cùng về đến nhà, Diệp Thanh Chỉ yếu ớt nói: “Bác, thím, làm lỡ giờ đi làm của hai người rồi, hai người mau về làm việc đi, cháu không sao đâu. Hai người nói đúng, dù vì hai đứa trẻ, cháu cũng phải cắn răng mà sống tiếp.”
Thấy đôi mắt Diệp Thanh Chỉ cuối cùng cũng lóe lên tia sáng, bác gái Diệp và thím Lâm mới hài lòng gật đầu, sau đó vội vàng chạy đến công trường. Bây giờ vẫn còn kịp tính đủ công điểm, không thể để bị trừ mất.
Đợi họ đi xa, Diệp Thanh Chỉ vội vàng lấy lá thư trong túi ra. Cán bộ xã mang đến, nói bên nhà máy gọi điện báo Ngụy Kiến Thành vì bệnh mà qua đời, nguyên chủ còn chưa kịp đọc thư đã ngất xỉu.
Cô phải xem kỹ bức thư này, người cứ thế mà chết, ít nhất cũng phải có lời giải thích, còn tiền tiết kiệm của Ngụy Kiến Thành nữa, chẳng lẽ một xu cũng không để lại sao?
“Vợ à, khi em đọc được bức thư này, có lẽ anh đã không còn nữa. Anh mắc bệnh rất nặng, bác sĩ nói anh không còn sống được bao lâu.
Khi anh đi, con trai út mới tròn tháng, anh còn chưa kịp nghe nó gọi một tiếng ba. Còn con trai lớn, bây giờ không biết trông như thế nào rồi?
Nhưng người anh nhớ nhất vẫn là em, người anh có lỗi nhất cũng là em. Một mình em nuôi hai đứa con, chắc chắn rất vất vả, vậy mà anh lại không giúp được gì…
Vợ à, nếu anh không thể trở về, em… em hãy tái giá đi!
Vợ à, anh thực sự không nỡ rời xa em, ngày nào anh cũng nhớ ba mẹ con em.
Vợ à, bao năm qua anh đã cố gắng tiết kiệm tiền, chỉ muốn mua nhà đón mẹ con em sang đây. Sao anh lại sắp chết rồi chứ?
Vợ à, dù sao bệnh của anh cũng không chữa được, nên anh không muốn tốn tiền vô ích nữa.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Vợ Kiến Thành, đừng nghe thím Lâm nói bậy, nhưng cháu cũng phải nghĩ thoáng ra. Khóc hỏng sức khỏe rồi phải vào bệnh viện, lại tốn tiền, mà không thể làm việc kiếm công điểm nữa, đến lúc đó hai đứa nhỏ biết làm sao đây?” Bác gái Diệp biết lời mình nói cũng không dễ nghe, nhưng đó là sự thật.
Hai đứa con của Ngụy Kiến Thành còn nhỏ, đứa lớn mới 7 tuổi, đứa nhỏ mới 6 tuổi, nếu mất luôn mẹ, chúng phải sống thế nào đây!
Cuối cùng về đến nhà, Diệp Thanh Chỉ yếu ớt nói: “Bác, thím, làm lỡ giờ đi làm của hai người rồi, hai người mau về làm việc đi, cháu không sao đâu. Hai người nói đúng, dù vì hai đứa trẻ, cháu cũng phải cắn răng mà sống tiếp.”
Thấy đôi mắt Diệp Thanh Chỉ cuối cùng cũng lóe lên tia sáng, bác gái Diệp và thím Lâm mới hài lòng gật đầu, sau đó vội vàng chạy đến công trường. Bây giờ vẫn còn kịp tính đủ công điểm, không thể để bị trừ mất.
Đợi họ đi xa, Diệp Thanh Chỉ vội vàng lấy lá thư trong túi ra. Cán bộ xã mang đến, nói bên nhà máy gọi điện báo Ngụy Kiến Thành vì bệnh mà qua đời, nguyên chủ còn chưa kịp đọc thư đã ngất xỉu.
Cô phải xem kỹ bức thư này, người cứ thế mà chết, ít nhất cũng phải có lời giải thích, còn tiền tiết kiệm của Ngụy Kiến Thành nữa, chẳng lẽ một xu cũng không để lại sao?
“Vợ à, khi em đọc được bức thư này, có lẽ anh đã không còn nữa. Anh mắc bệnh rất nặng, bác sĩ nói anh không còn sống được bao lâu.
Khi anh đi, con trai út mới tròn tháng, anh còn chưa kịp nghe nó gọi một tiếng ba. Còn con trai lớn, bây giờ không biết trông như thế nào rồi?
Nhưng người anh nhớ nhất vẫn là em, người anh có lỗi nhất cũng là em. Một mình em nuôi hai đứa con, chắc chắn rất vất vả, vậy mà anh lại không giúp được gì…
Vợ à, nếu anh không thể trở về, em… em hãy tái giá đi!
Vợ à, anh thực sự không nỡ rời xa em, ngày nào anh cũng nhớ ba mẹ con em.
Vợ à, bao năm qua anh đã cố gắng tiết kiệm tiền, chỉ muốn mua nhà đón mẹ con em sang đây. Sao anh lại sắp chết rồi chứ?
Vợ à, dù sao bệnh của anh cũng không chữa được, nên anh không muốn tốn tiền vô ích nữa.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro