Thay Gả Lưu Đày, Thế Tử Phi Gieo Trồng Nên Bắc Đại Thương

Đúng, Ta Ăn Đượ...

2024-10-22 00:34:25

Từ Ngao bước tới định nhận lấy, bị Tang Chi Hạ liếc xéo một cái đầy ghét bỏ.

"Ngươi đi rửa tay trước đi."

Tay bẩn thế kia làm sao mà làm được.

Từ Ngao thản nhiên nói: "Để đó, lát nữa ta làm."

Ban đầu Tang Chi Hạ cũng không muốn giành làm, nghe vậy liền gật đầu: "Được, vậy ta đi chuẩn bị thứ khác."

Từ Minh Huy bị cho ra rìa cũng chẳng để tâm, vô cùng tự nhiên nói với lão gia tử: "Tổ phụ, hôm nay đốt lượng than hơi nhiều một chút, tối nay ta ở lại trông coi, chắc phải đến trưa mai mới xong."

Lão gia tử thản nhiên nói: "Ngày mai thu cũng không sao, đợi thu xong thì cân một lượt, xem một ngày sản xuất được bao nhiêu."

Nói đến đây, Từ nhị thẩm lập tức hứng thú: "Củi trước khi cho vào lò đã được cân qua một lượt rồi, hôm nay tổng cộng đốt bốn trăm cân củi, lát nữa lấy than ra cân lại một lần là có thể ước lượng được sản lượng."

Ước chừng được tỉ lệ chuyển đổi giữa củi và than, sau đó nhân với giá bán, như vậy có thể tính ra thu nhập mỗi ngày.

Nghĩ đến đống than đen sì có thể đổi thành bạc trắng bóng loáng, Từ nhị thẩm không kìm được sự phấn khích, nói: "Than củi đốt hôm qua con cũng có để ý, tuy rằng đều là cùng một lò đốt ra, nhưng do củi khác nhau, phẩm chất than cũng có sự khác biệt."

Bà ta hào hứng nói: "Lão gia, con cảm thấy không nên cho hết than vào một túi mang đi bán, chi bằng chúng ta lựa chọn những loại tốt nhất ra, phân loại thành ba loại thượng, trung, hạ dựa theo phẩm chất. Như vậy tuy có hơi mất công phân loại, nhưng giá bán cuối cùng cũng khác nhau, kiếm thêm được một chút cũng là chuyện tốt mà!"

Lời này vừa nói ra, Tang Chi Hạ không khỏi nhìn bà ta, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc.

Lão gia tử cũng lộ ra vẻ trầm ngâm.

Quả nhiên là gia học có tiếng.

Người xuất thân từ gia tộc kinh doanh, dù chỉ là buôn bán nhỏ cũng có thể đi trước người khác một bước.

Lão gia tử suy nghĩ một chút rồi nói: "Điều con nói cũng có lý, chỉ là người ở nhà phải phân loại than, lại thêm một công đoạn nữa."

Từ nhị thẩm nhiệt tình nói: "Chuyện này thì có là gì? Sức đã bỏ ra rồi, cũng chẳng ngại thêm một chút này, chỉ cần..."

"Nàng nói đủ chưa?"

Giữa bầu không khí thảo luận hòa thuận, vui vẻ bỗng vang lên một tiếng quát đầy bất mãn, Từ nhị thẩm giật mình ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt sa sầm của Từ nhị thúc.

Bà ta rụt rè co rúm cổ lại, không dám lên tiếng nữa.

Từ nhị thúc tức giận nói: "Nhìn bộ dạng ham tiền của nàng kìa!"

"Nàng còn tưởng mình đang ở nhà mẹ đẻ đầy tiền sao? Vì nửa đồng cũng không tiếc tâm sức, còn ra dáng một chút phong thái của chủ mẫu nhị phòng sao?!"

Do xuất thân từ gia đình thương nhân, Từ nhị thẩm vốn đã không ngẩng mặt lên được trước mặt Từ nhị thúc, vất vả lắm mới tìm được việc mình giỏi trong vô số lời chê bai, lại bị người thân nhất thẳng thừng chặn họng.

Vẻ vui mừng trên mặt bà ta biến thành thất vọng, Từ Minh Huy ngại không dám phản bác phụ thân, định nói gì đó nhưng cuối cùng cũng im lặng.

Những người khác dường như đã quen với cảnh tượng này, lười lên tiếng, nhưng Tang Chi Hạ lại có chút không nhịn được.

Kiếm tiền thì làm sao?

Từ khi nào kiếm tiền sinh sống lại trở thành chuyện đáng xấu hổ vậy?

Nàng xoa xoa lưng Từ Minh Dương đang run rẩy vì tiếng quát đột ngột của phụ thân, thản nhiên nói: "Nhị thúc nói vậy là sao? Ai mà chẳng phải vắt óc suy nghĩ để kiếm tiền sinh sống?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Nhị thẩm bỏ tâm sức ra cũng là vì cả nhà có đường sống, công lao đều có cả, chẳng có gì là có lỗi với ai."

Không có bản lĩnh kiếm đủ tiền cho vợ con ở nhà nằm hưởng sung sướng thì đừng có mà hưởng thụ trên mồ hôi nước mắt của người khác, còn ở đây ra cái vẻ khinh thường người khác kiếm tiền.

Ông ta có tư cách gì mà nói ra những lời này?

Từ nhị thẩm không ngờ nàng lại lên tiếng bênh vực mình, ngẩn người một lúc rồi đỏ hoe mắt.

Từ Ngao lau tay, thản nhiên nói: "Dạo gần đây nhị thẩm đã vất vả rồi."

"Nói đi cũng phải nói lại, nhị thúc lên núi chặt củi cũng bỏ ra không ít công sức, nhị thẩm cũng chỉ muốn để công sức của ngươi được đền đáp xứng đáng, tránh cho ngươi vất vả một trận mà lại chẳng thu được gì, nhị thúc không cảm kích thì thôi đi, nói mấy lời khó nghe như vậy là sao?"

Phu thê bọn họ vừa lên tiếng, Từ tam thẩm vốn đã bất mãn với Từ nhị thúc cũng nhịn không được nữa.

Bà ta đưa chiếc khăn sạch cho nhị tẩu đang cố kìm nén nước mắt, nói: "Đúng vậy, nếu không phải nhị tẩu vất vả nghĩ cách, một trăm cân củi bán ra chỉ được năm đồng, nhị ca thở hổn hển trên núi chặt củi cả ngày, cuối cùng cũng chỉ đổi được vài đồng, ai cao quý hơn ai chứ?"

Từ nhị thúc theo thói quen trút giận lên người thê tử bị mình xem thường.

Ông ta không ngờ rằng, lần trút giận này của mình lại khiến bản thân trở thành mục tiêu bị công kích.

Thấy ông ta mặt mày tím tái, sắp sửa nói ra những lời khiến mọi người tức giận hơn, lão phu nhân liền đen mặt nói: "Được rồi."

"Lão nhị, ta thấy con mệt đến hồ đồ rồi, không có việc gì thì mau vào nhà nghỉ ngơi đi, đừng có ở đây làm ầm ĩ nữa."

Sự im lặng của lão gia tử rõ ràng là đang bất mãn với ông ta, nếu tiếp tục nói nữa, tên ngốc này không chừng còn bị ăn tát.

Từ nhị thúc tức giận bỏ vào phòng phía tây, Hứa Văn Tú nãy giờ không dám lên tiếng cũng đi đến bên cạnh nhị đệ muội đang cố gắng nhịn khóc.

Bà ấy đưa cho Từ nhị thẩm một bát nước, thở dài nói: "Ta không hiểu buôn bán, nhưng ta thấy ý kiến ​​vừa rồi của nhị đệ muội rất hay."

"Hay là như vậy đi, ngày mai nhị đệ muội dạy ta một chút, lúc ở nhà trông con, ta sẽ tranh thủ phân loại than, kiếm thêm được đồng nào hay đồng đó."

Lão phu nhân cũng nói: "Tâm ý của con là tốt, cứ làm theo lời con nói đi."

Từ nhị thẩm gả vào Từ gia nhiều năm, sống trong sự ghét bỏ và khinh thường.

Bà ta không ngờ có ngày mình lại được mọi người bênh vực như vậy, nghẹn ngào nuốt nước mắt xuống, cúi đầu nói: "Vâng, con biết rồi."

Tâm trạng bà ta đang không tốt, người khác cũng không tiện nói gì thêm.

Dù sao cũng là chuyện phu thê người ta cãi nhau, nói nhiều lại ảnh hưởng đến hòa khí.

Tang Chi Hạ nhỏ giọng giải thích sơ qua cho Từ Ngao về cách xay bột, sau đó lấy một chiếc cối đá nhỏ ra, bắt đầu giã hoa quế khô đã được thu thập.

Hoa quế khô héo được giã thành bột mịn trong cối đá, Từ Ngao cũng dùng một tay xoay tay cầm của cối xay đá.

Người khỏe mạnh làm việc quả nhiên nhanh nhẹn.

Chẳng mấy chốc, bát đựng bột mì bên dưới miệng cối đã đầy, Từ Yên Nhiên cẩn thận bưng đến.

"Đại tẩu, tẩu xem thế này được chưa ạ?"

Tang Chi Hạ ngẩng đầu nhìn, kinh hỉ nói: "Thế này là được rồi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Từ Ngao dựa vào việc mình khỏe mạnh, xay thêm hai lần nữa, bột mì trong bát mịn đến mức không khác gì bột xay bằng máy.

Nàng cười tủm tỉm đổ bột mì trong hai bát lớn vào với nhau, Từ Ngao đi tới, tò mò hỏi: "Hai loại này khác nhau sao?"

"Một loại là bột nếp, một loại là bột gạo, đương nhiên là khác nhau rồi."

Vừa nói, nàng vừa trộn đều hai loại bột, ước chừng một lượng vừa đủ, cho thêm chút nước đường đã nấu, sau đó cẩn thận cho nước vào bột.

Mọi khi làm đồ bằng bột, nàng đều nhào thành khối bột mịn dẻo, nhưng hôm nay nhào hồi lâu, bột trong thau vẫn rất rời rạc.

Từ Ngao theo bản năng định múc thêm nước: "Cho thêm chút nữa nhé?"

"Đủ rồi, đủ rồi."

Tang Chi Hạ dùng tay cảm nhận độ ẩm của bột, nói: "Yên Nhiên, lấy cho ta cái rây tre nhỏ kia với."

Từ Yên Nhiên đã chuẩn bị sẵn đồ cho nàng từ sớm, hai tay bưng lấy, chạy lon ton đến.

"Đại tẩu, của tẩu đây."

Tang Chi Hạ ngồi trên chiếc ghế đẩu mà Từ Minh Dương vừa bê đến, bắt đầu thực hiện thao tác mà Từ Ngao không hiểu.

Nàng cho chỗ bột vừa nhào vào rây tre, dùng tay rây bột xuống tấm vải thô trải sẵn bên dưới.

Những chỗ bột vón cục nhỏ đều được nghiền nát, chất thành một đống trắng như tuyết.

Tang Chi Hạ lấy chiếc xửng hấp đã rửa sạch, lau khô, túm bốn góc tấm vải thô, đặt tất cả bột mì vào trong xửng, sau đó bắc nồi nước lên bếp.

"Hoàn thành xuất sắc!"

Từ Minh Húc thò đầu ra, nuốt nước miếng, mong chờ hỏi: "Bánh chín rồi sao?"

Tang Chi Hạ cười nói: "Ừ, lát nữa là có thể ăn bánh hoa quế ngọt lịm rồi, Minh Húc muốn ăn mấy cái?"

Từ Minh Húc tuy nhỏ nhưng lòng tham không nhỏ, lập tức giơ bàn tay nhỏ xíu của mình lên, hùng hồn nói: "Năm cái!"

"Đệ có thể ăn năm cái!"

"Con không thể ăn năm cái đâu."

Hứa Văn Tú vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ chọc chọc bụng nhỏ của cậu bé, trêu chọc: "Ăn nhiều quá bụng sẽ bị đầy đấy, ăn ít đi một chút có được không?"

Từ Minh Húc nhíu mày suy nghĩ, ôm lấy chân Tang Chi Hạ, nũng nịu nói: "Vậy con không ăn nhiều như vậy nữa."

"Nhưng mà đại ca có thể ăn mà!"

Cậu bé chỉ vào Từ Ngao, kiêu ngạo nói: "Đại ca là người lớn rồi, đại ca có thể ăn năm... ăn mười cái!"

"Đại ca có thể ăn!"

Từ Cẩm Tích chắc chỉ nghe hiểu hai chữ "có thể ăn", hướng về phía đại ca của mình, ồn ào nói: "Ca ca ăn ăn!"

Từ Ngao vô duyên vô cớ bị giao cho trọng trách nặng nề như vậy, nhìn thấy khóe miệng Tang Chi Hạ giật giật vì nhịn cười, hắn thản nhiên nói: "Đúng, ta ăn được mười cái."

Tới đây, tốt nhất là bê luôn cả nồi sang đây.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thay Gả Lưu Đày, Thế Tử Phi Gieo Trồng Nên Bắc Đại Thương

Số ký tự: 0