Thay Gả Lưu Đày, Thế Tử Phi Gieo Trồng Nên Bắc Đại Thương

Từ Ngao, Giúp T...

2024-10-22 00:34:25

Tang Chi Hạ rốt cục nhịn không được nữa, bật cười khanh khách.

Nàng nhìn mọi người đang cười nói rôm rả một hồi, cũng không nhịn được mà cong môi cười theo.

Từ Ngao bị trêu chọc đến mức bốn chữ “thùng cơm không đáy” như hiện rõ trên mặt. Hắn liếc mắt nhìn bếp lửa chưa được chuẩn bị chu đáo, theo thói quen lên tiếng: "Tối nay ăn gì? Để ta giúp ngươi."

“Chuyện đó không cần phí công phu của ngươi đâu."

Từ tam thẩm ra hiệu cho Từ Yên Nhiên sang một bên chơi đùa, rồi tiến đến cười nói: "Ta đang theo Hạ Hạ học cách nấu nướng đây, ngươi qua kia nghỉ ngơi một chút đi."

Từ nhị thẩm sau khi nguôi ngoai nỗi buồn cũng không tiện lười biếng, bèn chạy tới nói: "Ta cũng muốn học, đỡ phải mỗi bữa cơm đều trông chờ vào một mình Hạ Hạ."

Từ Ngao không còn đất dụng võ, nhìn Tang Chi Hạ cũng giơ tay ra hiệu cho mình sang chỗ khác, bèn xắn tay áo lên, cầm lấy chiếc rìu.

Củi từ trên núi mang về không thể đem đốt trực tiếp mà phải chặt nhỏ thành những đoạn bằng nhau để dễ dàng kiểm soát lửa.

Hắn im lặng chặt củi, Từ Minh Huy nhìn quanh một lượt rồi im lặng đi lấy thùng nước.

Nước trong vại đã vơi đi hơn nửa, hắn ta đi gánh nước về là vừa đúng lúc.

Bởi vì rau dưa mua hôm qua còn, thực đơn hôm nay cũng không khác hôm qua là bao.

Tang Chi Hạ suy nghĩ một lúc rồi quyết định thay đổi đôi chút cho mới lạ.

Cà tím và ớt xanh được nướng trên bếp lửa, sau khi bóc lớp vỏ ngoài bị cháy đen, nàng dùng dao cắt thành những miếng nhỏ bằng đầu ngón tay, rắc thêm gia vị làm món nộm ăn kèm.

Thịt muối trong hũ được băm nhỏ, cà tím cắt thành miếng dài rồi cho vào chảo chiên giòn, sau đó vớt ra để ráo dầu.

Cho dầu vào chảo, phi thơm hành, gừng, tỏi băm nhỏ và ớt xanh, ớt đỏ băm nhuyễn, cho thịt băm vào xào qua, tiếp đến cho cà tím đã chiên vào, nêm nước tương, muối, một chút mật ong, xào đều rồi tắt bếp.

Xét thấy món ăn hơi ít, nàng bèn làm thêm một bát canh hoa trứng.

Bốn quả trứng gà được đánh tan trong bát, bột khoai tây còn lại được pha loãng với nước, đợi nước trong nồi sôi, cho bột khoai đã pha loãng vào, đun sôi hai lần, đến khi nước sôi bùng lên thì dùng đũa tạo thành dòng xoáy, từ từ đổ trứng đã đánh tan vào.

Như thể đang biểu diễn ảo thuật, trứng gà màu vàng óng vừa tiếp xúc với nước sôi đã cuộn tròn lại, tạo thành những sợi nhỏ nhìn giống như hoa đang nở, rất đẹp mắt.

Đợi cho hoa trứng trong nồi nở đều, cuối cùng rắc thêm một chút muối, hành lá xanh mướt là có thể múc ra bát.

Món ăn ở đây đã làm xong xuôi, bánh hoa quế trong xửng cũng đã nguội.

Lúc hấp bánh hoa quế được một nửa, nàng mở vung ra, rắc lên trên một lớp hoa quế khô, bột gạo mịn dưới tác dụng của hơi nước kết dính lại thành một miếng bánh hoa quế to, được nàng dùng dao cắt thành từng miếng vuông vức, phần trên của mỗi miếng bánh đều được nhỏ một chút nước đường màu vàng nâu.

Nước đường và hoa quế khô tương phản với nhau, hương thơm ngọt ngào tỏa ra khiến người ta thèm thuồng.

Bánh ngọt nên ăn sau bữa cơm, nhưng ánh mắt thèm thuồng của mấy đứa trẻ khiến Tang Chi Hạ mềm lòng, nàng bèn lấy một chiếc đĩa, xếp bánh vào rồi đưa cho Hứa Văn Tú: "Mẫu thân, người mang sang cho tổ phụ và tổ mâux nếm thử hộ con."

Hứa Văn Tú cười rồi đi sang phòng bên.

Tang Chi Hạ bắt đầu phân phát bánh cho từng đứa trẻ: "Trong nồi vẫn còn nhiều lắm, nhưng mỗi đứa chỉ được ăn một miếng thôi, ăn cơm xong rồi ăn tiếp."

Bánh hoa quế được làm bằng bột gạo, ăn nhiều quá sẽ không ăn được cơm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Từ Minh Dương cắn một miếng bánh to, bị vị ngọt khiến cho nhắm tịt mắt: "Ngọt quá!"

Từ Yên Nhiên ăn rất nhỏ nhẹ, sau khi ăn xong cũng mím môi cười tươi: "Ngọt lắm, ngon quá đi!"

Từ Minh Húc, người đã tuyên bố sẽ ăn năm miếng một lúc, lại không đủ sức, Tang Chi Hạ bẻ một nửa cho cậu bé, nửa còn lại nhét vào tay Từ Ngao.

Từ Ngao cười nói: "Chi Chi, ta..."

"Biết ngươi một lần có thể ăn mười miếng, ăn trước nửa miếng này đi, nợ ngươi chín miếng rưỡi không được sao?"

Tang Chi Hạ nói với vẻ trêu chọc: "Hay là chàng muốn mười miếng đều phải trả ngay bây giờ?"

Từ Ngao từ nhỏ đã không thích ăn đồ ngọt, một miếng cũng không ăn.

Nhưng khi nghe thấy lời nói cố ý trêu chọc mình của Tang Chi Hạ, hắn lại vô thức cười thành tiếng.

"Được rồi, nợ ta nhớ phải trả đấy."

Bánh trong miệng ngọt lịm, ngọt đến rát họng.

Từ Ngao bỗng cảm thấy như mình vừa uống một ngụm mật ong ngọt ngấy, vị ngọt từ đầu lưỡi lan tỏa đến tận đáy lòng.

Hắn liên tục uống hai bát nước mới khắc chế được vị ngọt đến nghẹn ở cổ họng, sau đó bình tĩnh giúp mọi người xếp bát đũa.

Tay nghề của Tang Chi Hạ vẫn ổn định như mọi khi, nhưng hôm nay món được khen ngợi nhiều nhất lại là bánh hoa quế mềm mịn, thơm ngọt, ngay cả lão gia tử vốn không thích ăn đồ ngọt cũng phá lệ ăn thêm một miếng.

Ăn uống no nê, tâm trạng mọi người đều rất tốt, không ai vội vàng trở về phòng mình, hiếm khi cùng ngồi lại với nhau trong sân trò chuyện.

Từ nhị thẩm không ngờ Tang Chi Hạ lại có thể làm ra món ngọt, nhìn Từ Minh Dương đang mút mát vụn bánh trên miệng, bà ta liền nói: "Tay nghề của Hạ Hạ không kém gì bậc thầy ở tiệm bánh Kinh Điểm, nếu có thể ra ngoài bán hàng thì chắc chắn sẽ..."

"Mẫu thân, đại tẩu lo liệu việc ăn uống cho cả nhà đông người như vậy đã đủ vất vả rồi, lấy đâu ra thời gian mà đi bán hàng chứ?"

Từ Minh Huy kịp thời chen vào ngắt lời Từ nhị thẩm.

Từ nhị thẩm cũng nhận ra mình nói hớ, cười gượng nói: "Ta không có ý đó, ta chỉ là muốn khen tay nghề của Hạ Hạ tốt thôi."

Trong nhà việc lớn việc nhỏ giờ đây ai cũng phải làm, đều hiểu được sự vất vả, cũng không ai dám trơ trẽn đòi hỏi Tang Chi Hạ phải làm thêm việc gì nữa.

Tang Chi Hạ cũng không để tâm, cười nói: "Bán hàng quả thực là một cách kiếm tiền, chỉ là nhà ta ít nước đường, cũng không thể làm được nhiều đồ."

Nghe vậy, lão phu nhân hơi tò mò: "Nghe nói hôm nay ngươi dùng đường là từ trong núi lấy ra, trong rừng còn có loại đồ này sao?"

Tang Chi Hạ nhận được hồi âm, liền tiếp lời: "Không chỉ có, mà còn rất nhiều."

"Ta nghĩ nhân lúc gần đây thời tiết thuận lợi, lên núi lấy thêm đường phong về, đến lúc đó có nhiều nước đường rồi, chuyện nhị thẩm vừa nói cũng có thể thực hiện được."

Trước khi nhìn thấy thành quả, những lời đề nghị đưa ra rất khó nhận được sự đồng tình.

Nhưng bánh ngọt đã ăn vào trong miệng, tính khả thi của việc này đã tăng lên rất nhiều.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lão phu nhân suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ta thấy có thể làm được."

Bất kể bán hàng chỉ là nói chơi hay có thể thực hiện được, lấy thêm nước đường về cũng không tốn tiền mua, sau này ít nhất cũng không phải thèm đồ ngọt, tiết kiệm được chính là kiếm được rồi không phải sao?

Mấy người kia cũng gật đầu đồng ý, Từ tam thẩm còn chủ động nói: "Vậy ngày mai đợi tam gia họ lên núi đốn củi, chúng ta sẽ cùng Hạ Hạ lên núi lấy nước đường."

Hứa Văn Tú cười khổ nói: "Cùng đi làm việc thì không vấn đề gì, chỉ là trong nhà chỉ có một cái hũ sẵn, tạm thời không tìm đâu ra thêm."

Muốn làm việc tốt phải có dụng cụ tốt, cho dù khéo léo đến đâu cũng không thể nấu cơm mà không có gạo. Khó khăn như vậy không thể nào không cản đường được.

Lão phu nhân nắm quyền kiểm soát tài chính liền nói ngay: "Thịt trong nhà cũng sắp hết rồi, nhân tiện lúc đi mua hũ, cũng mua luôn thịt về."

Bà ta nói rồi nhìn Tang Chi Hạ, kiên quyết nói: "Ngày mai ta sẽ giao bạc cho ngươi, ngươi đi chợ mua đồ, việc nhà cứ để đó không cần làm vội."

Tóm lại bà ta tuyệt đối sẽ không cùng Tang Chi Hạ đi chợ, nhất quyết không đi.

Tang Chi Hạ không lấy làm lạ với kết quả này, chỉ là trước khi đồng ý, nàng nói: "Hay là để Từ Ngao đi cùng ta một chuyến?"

Lão phu nhân vừa định nhíu mày, nàng đã nói tiếp: "Than trong nhà ta đốt cũng nhiều rồi, nhưng vẫn chưa tìm được đầu ra thích hợp, chi bằng để Từ Ngao mang số than hôm qua đốt đến thị trấn một chuyến, xem thử giá cả thế nào, cũng tiện thể hỏi xem sau này nên bán than ở đâu, chẳng phải có câu "biết người biết ta, trăm trận trăm thắng" hay sao?"

Lão phu nhân vẫn còn đang suy nghĩ, lão gia tử nghe nàng nói xong liền cười ha hả.

"Ngươi nói đúng, không thể đánh trận khi chưa chuẩn bị gì."

"Ngao Nhi, ngày mai ngươi đi cùng thê tử ngươi đi, trên đường cũng có người chăm sóc, tiện thể giúp con bé mang vác đồ đạc."

Từ Ngao không có ý kiến gì với sự sắp xếp này, gật đầu nhưng không nói gì.

Chỉ là hiếm khi mới đi chợ một lần, đồ cần mua cũng không thể chỉ có vài cái hũ.

Lão phu nhân gọi ba nhi tức lại bàn bạc danh sách những thứ cần mua, Tang Chi Hạ không chen vào được liền trở về phòng.

Không lâu sau Từ Ngao cũng quay về.

Hắn đưa bát thuốc mà Tang Chi Hạ phải uống hàng ngày cho nàng, đợi nàng uống xong mới hỏi: "Sao lại muốn ta đi cùng ngươi?"

Dựa vào sự hiểu biết của hắn về Tang Chi Hạ, nàng là người luôn chuẩn bị kỹ càng cho mọi việc.

Từ việc dọn đường cho đến đề nghị mình cùng đi, từng câu từng chữ của nàng tưởng chừng như đang nói theo ý của lão phu nhân, nhưng lại khiến lão phu nhân vô thức bị nàng dắt mũi.

Nàng ấy có chuyện giấu mình.

Tang Chi Hạ không ngờ hắn lại nhạy bén đến như vậy, sững sờ một lúc rồi cười nói: "Sao ngươi lại thông minh vậy chứ?"

Đại ca à, con người thật của ngươi không giống với lời đồn một chút nào!

Từ Ngao không khẳng định cũng không phủ nhận, chỉ nhún vai cười, đôi lông mày anh tuấn nhếch lên như muốn hỏi: Nói đi, chuyện gì?

Tang Chi Hạ hai tay xoa xoa mặt, thở dài nói: "Được rồi, ngươi đoán đúng rồi."

"Từ Ngao, giúp ta một việc được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thay Gả Lưu Đày, Thế Tử Phi Gieo Trồng Nên Bắc Đại Thương

Số ký tự: 0