Chương 10
2024-11-05 09:03:22
Không biết đã qua bao nhiêu ngày, trong lầu im ắng đến rợn người, chỉ còn lại một mảnh c.h.ế.t chóc.
Tú bà gọi ta đến khiêng thi thể.
Bà ta nói: "Trước hết khiêng người xuống lầu cái đã, đừng làm bẩn giường chiếu, ngày sau mua cô nương mới về còn phải dùng."
Ta cười khổ nghĩ, còn có ngày sau nữa sao?
Ta nâng một đầu cáng, tú bà nâng đầu kia.
Người c.h.ế.t nhẹ bẫng, còn không nặng bằng cái cáng. Vừa đi được vài bước, bà ta loạng choạng ngã xuống, vội vén vạt áo lên nhìn, rồi thẫn thờ ngồi bệt xuống đất.
Ta cúi người đỡ bà ta: "Dì Xuân, lên giường nằm nghỉ một lát đi."
Bà ta xua tay, ra hiệu cho ta cũng ngồi xuống, nhìn ta với ánh mắt kỳ lạ. Một lát sau, bà ta bỗng nhiên cười, nụ cười có chút rợn người.
"Ngươi sẽ không chết. Cứ nhất định là Thu nương sẽ không chết, đây là số mệnh."
Bà ta cúi đầu, kể lại chuyện xưa. Thì ra, Thu nương trước kia không hề chết, mà đang ở ngay trước mắt ta.
Thu nương thật sự, là người tỷ tỷ bạc mệnh của bà ta. Nhiều năm về trước, tỷ tỷ bà ta đã thay bà ta c.h.ế.t trong phủ của lão thái giám.
Lão thái giám vốn là người được sủng ái bên cạnh tiên hoàng. Sau khi tiên hoàng băng hà, tân đế trong lúc đau buồn, lại nhớ đến lão thái giám đã sớm xuất cung an hưởng tuổi già kia, liền ra lệnh tịch thu gia sản, xử lăng trì.
Lời đồn trong dân gian là có người dâng sớ, điều tra ra lão thái giám từng ngáng đường hoàng đế. Đến lúc này ta mới biết, hóa ra đằng sau mọi chuyện là sự sắp đặt của tú bà.
Trời sắp sáng, tú bà cởi xuống một chuỗi chìa khóa, đưa cho ta, rồi yếu ớt phẩy tay: "Ngươi đi đi, về quê đi."
Nói rồi, bà ta lại lẩm bẩm hát một khúc.
Gió thu trong, trăng thu sáng, lá rụng tụ rồi tan, quạ rét đậu rồi giật mình...
Ta gói ghém trang sức và bạc, giấu vào ngực, lấy chìa khóa mở ổ khóa trên cửa lớn, chậm rãi đẩy ra một khe hở. Trước cửa đuốc sáng rực, đứng rất nhiều người, tất cả đều im lặng không nói một lời.
Ta quay người chạy về hậu viện.
Tú bà đang dựa vào hành lang, hít hít mũi: "Ta ngửi thấy mùi dầu tung."
Bà ta bỗng nhiên đứng dậy, đi vào một gian phòng nhỏ, lôi ra một cái xẻng, ném trước mặt ta, chỉ chỉ bồn hoa góc tường: "Dưới này có một đoạn tường rỗng, nhân lúc bọn họ chưa vây tới phía sau, mau đào!"
Ta nắm chặt lấy cái xẻng, liều mạng xúc đất. Ta không muốn c.h.ế.t ở đây. Cho dù không thể trở về quê nhà, ta cũng phải đến mộ của Bích Vân nhìn một lần.
Đào được một lúc lâu, quả nhiên ta thấy chân tường rỗng. Nhưng ta đã kiệt sức rồi. Bỗng nhiên, từ bên kia tường có người đưa qua một cái xẻng.
Cái xẻng rụt về, một cái đầu nhỏ chui ra.
Là Tiểu Vân. Con bé gọi với ta: "Dì Thu, mau đi thôi!"
Chúng ta nắm tay nhau chạy, chưa được bao xa, thì thấy trong màn sương sớm lại có một đoàn người ngựa kéo theo xe lớn đi tới.
Xe vừa dừng lại, đám người kia nhanh chóng dỡ những bó lau sậy xuống. Xếp đầy lau sậy dọc theo chân tường, họ tưới dầu tung lên, rồi ném những ngọn đuốc đang cháy trong tay vào.
Lửa bùng lên dữ dội.
Ngọn lửa giống như những con ch.ó dữ đang tranh giành thức ăn, trong chớp mắt đã nuốt chửng Yến Hồng Lâu.
Lợi dụng lúc hỗn loạn, Tiểu Vân dẫn ta chạy trốn vào một ngôi miếu đổ nát. Cô bé nói là Lai Vượng đã báo tin, dặn nàng ấy chuẩn bị sẵn quần áo và lương khô giấu ở đây.
Cũng chính Lai Vượng đã dẫn đầu đào cái hố này. Không may có một tên lính tuần đêm đi ngang qua trông thấy, Lai Vượng vội đưa xẻng cho Tiểu Vân, rồi tự mình dụ hắn đi nơi khác.
Một tiểu đồng canh cửa làm sao lại biết được mật đạo kia, Tiểu Vân cũng không giải thích rõ ràng.
Cô bé ra ngoài một chuyến, khi trở về thì dẫn theo đệ đệ là Tiểu Nguyên Bảo. Hóa ra những gì viết trong thư đều là lời nói dối để lừa gạt ta. Đứa nhỏ này bị gửi nuôi ở ngoài, chịu biết bao uất ức, gầy trơ xương, suýt nữa thì c.h.ế.t vì bệnh tật.
Ba ngày sau, lương khô đã ăn hết, ta thay áo vải thô cũ, lấy khăn xanh bọc đầu, cõng Nguyên Bảo trên lưng, quyết định rời khỏi thành.
Trước lúc lên đường, Tiểu Vân nắm lấy tay đệ đệ dặn đi dặn lại: "Nguyên Bảo, đây là mẹ, mẹ đã làm giày cho đệ đó, phải nhớ kỹ! Trước mặt người ngoài, đừng có gọi nhầm!"
Cửa thành kiểm tra rất nghiêm ngặt.
Người qua đường xôn xao bàn tán: "Hồng nhan đều bị thiêu thành than đen cả rồi. Đếm số người, thấy thiếu một, sợ là có kẻ chạy thoát, nên đang kiểm tra đấy."
Mọi người xếp hàng dài, chậm chạp tiến từng bước về phía trước.
Có một tên quan sai tay cầm đao, lớn tiếng nói với đồng bọn: “Nữ nhân trẻ tuổi đi một mình thì không được dễ dàng bỏ qua. Phải kiểm tra cho kỹ càng."
Hắn ta quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào ta.
Tiểu Nguyên Bảo ôm lấy cổ ta, cất tiếng gọi trong trẻo mà vang dội: “Mẹ!"
Gã nam nhân kia mỉm cười, nghiêng người, cho chúng ta đi qua.
Tú bà gọi ta đến khiêng thi thể.
Bà ta nói: "Trước hết khiêng người xuống lầu cái đã, đừng làm bẩn giường chiếu, ngày sau mua cô nương mới về còn phải dùng."
Ta cười khổ nghĩ, còn có ngày sau nữa sao?
Ta nâng một đầu cáng, tú bà nâng đầu kia.
Người c.h.ế.t nhẹ bẫng, còn không nặng bằng cái cáng. Vừa đi được vài bước, bà ta loạng choạng ngã xuống, vội vén vạt áo lên nhìn, rồi thẫn thờ ngồi bệt xuống đất.
Ta cúi người đỡ bà ta: "Dì Xuân, lên giường nằm nghỉ một lát đi."
Bà ta xua tay, ra hiệu cho ta cũng ngồi xuống, nhìn ta với ánh mắt kỳ lạ. Một lát sau, bà ta bỗng nhiên cười, nụ cười có chút rợn người.
"Ngươi sẽ không chết. Cứ nhất định là Thu nương sẽ không chết, đây là số mệnh."
Bà ta cúi đầu, kể lại chuyện xưa. Thì ra, Thu nương trước kia không hề chết, mà đang ở ngay trước mắt ta.
Thu nương thật sự, là người tỷ tỷ bạc mệnh của bà ta. Nhiều năm về trước, tỷ tỷ bà ta đã thay bà ta c.h.ế.t trong phủ của lão thái giám.
Lão thái giám vốn là người được sủng ái bên cạnh tiên hoàng. Sau khi tiên hoàng băng hà, tân đế trong lúc đau buồn, lại nhớ đến lão thái giám đã sớm xuất cung an hưởng tuổi già kia, liền ra lệnh tịch thu gia sản, xử lăng trì.
Lời đồn trong dân gian là có người dâng sớ, điều tra ra lão thái giám từng ngáng đường hoàng đế. Đến lúc này ta mới biết, hóa ra đằng sau mọi chuyện là sự sắp đặt của tú bà.
Trời sắp sáng, tú bà cởi xuống một chuỗi chìa khóa, đưa cho ta, rồi yếu ớt phẩy tay: "Ngươi đi đi, về quê đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói rồi, bà ta lại lẩm bẩm hát một khúc.
Gió thu trong, trăng thu sáng, lá rụng tụ rồi tan, quạ rét đậu rồi giật mình...
Ta gói ghém trang sức và bạc, giấu vào ngực, lấy chìa khóa mở ổ khóa trên cửa lớn, chậm rãi đẩy ra một khe hở. Trước cửa đuốc sáng rực, đứng rất nhiều người, tất cả đều im lặng không nói một lời.
Ta quay người chạy về hậu viện.
Tú bà đang dựa vào hành lang, hít hít mũi: "Ta ngửi thấy mùi dầu tung."
Bà ta bỗng nhiên đứng dậy, đi vào một gian phòng nhỏ, lôi ra một cái xẻng, ném trước mặt ta, chỉ chỉ bồn hoa góc tường: "Dưới này có một đoạn tường rỗng, nhân lúc bọn họ chưa vây tới phía sau, mau đào!"
Ta nắm chặt lấy cái xẻng, liều mạng xúc đất. Ta không muốn c.h.ế.t ở đây. Cho dù không thể trở về quê nhà, ta cũng phải đến mộ của Bích Vân nhìn một lần.
Đào được một lúc lâu, quả nhiên ta thấy chân tường rỗng. Nhưng ta đã kiệt sức rồi. Bỗng nhiên, từ bên kia tường có người đưa qua một cái xẻng.
Cái xẻng rụt về, một cái đầu nhỏ chui ra.
Là Tiểu Vân. Con bé gọi với ta: "Dì Thu, mau đi thôi!"
Chúng ta nắm tay nhau chạy, chưa được bao xa, thì thấy trong màn sương sớm lại có một đoàn người ngựa kéo theo xe lớn đi tới.
Xe vừa dừng lại, đám người kia nhanh chóng dỡ những bó lau sậy xuống. Xếp đầy lau sậy dọc theo chân tường, họ tưới dầu tung lên, rồi ném những ngọn đuốc đang cháy trong tay vào.
Lửa bùng lên dữ dội.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngọn lửa giống như những con ch.ó dữ đang tranh giành thức ăn, trong chớp mắt đã nuốt chửng Yến Hồng Lâu.
Lợi dụng lúc hỗn loạn, Tiểu Vân dẫn ta chạy trốn vào một ngôi miếu đổ nát. Cô bé nói là Lai Vượng đã báo tin, dặn nàng ấy chuẩn bị sẵn quần áo và lương khô giấu ở đây.
Cũng chính Lai Vượng đã dẫn đầu đào cái hố này. Không may có một tên lính tuần đêm đi ngang qua trông thấy, Lai Vượng vội đưa xẻng cho Tiểu Vân, rồi tự mình dụ hắn đi nơi khác.
Một tiểu đồng canh cửa làm sao lại biết được mật đạo kia, Tiểu Vân cũng không giải thích rõ ràng.
Cô bé ra ngoài một chuyến, khi trở về thì dẫn theo đệ đệ là Tiểu Nguyên Bảo. Hóa ra những gì viết trong thư đều là lời nói dối để lừa gạt ta. Đứa nhỏ này bị gửi nuôi ở ngoài, chịu biết bao uất ức, gầy trơ xương, suýt nữa thì c.h.ế.t vì bệnh tật.
Ba ngày sau, lương khô đã ăn hết, ta thay áo vải thô cũ, lấy khăn xanh bọc đầu, cõng Nguyên Bảo trên lưng, quyết định rời khỏi thành.
Trước lúc lên đường, Tiểu Vân nắm lấy tay đệ đệ dặn đi dặn lại: "Nguyên Bảo, đây là mẹ, mẹ đã làm giày cho đệ đó, phải nhớ kỹ! Trước mặt người ngoài, đừng có gọi nhầm!"
Cửa thành kiểm tra rất nghiêm ngặt.
Người qua đường xôn xao bàn tán: "Hồng nhan đều bị thiêu thành than đen cả rồi. Đếm số người, thấy thiếu một, sợ là có kẻ chạy thoát, nên đang kiểm tra đấy."
Mọi người xếp hàng dài, chậm chạp tiến từng bước về phía trước.
Có một tên quan sai tay cầm đao, lớn tiếng nói với đồng bọn: “Nữ nhân trẻ tuổi đi một mình thì không được dễ dàng bỏ qua. Phải kiểm tra cho kỹ càng."
Hắn ta quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào ta.
Tiểu Nguyên Bảo ôm lấy cổ ta, cất tiếng gọi trong trẻo mà vang dội: “Mẹ!"
Gã nam nhân kia mỉm cười, nghiêng người, cho chúng ta đi qua.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro