Chương 9
2024-11-05 09:03:22
Tú bà vẫn như lệ cũ, phao tin ra ngoài, khiến người ta tranh nhau ra giá. Gã nam nhân béo tốt từng ức h.i.ế.p Bích Vân kia, nhất thời nổi hứng vào lầu, vừa đúng lúc gặp phải chuyện này.
Hắn ta xoa xoa mặt, cười cười. Hai trăm lượng, Ly nương đêm nay thuộc về hắn ta rồi. Bích Vân cùng tú bà cãi nhau một hồi, nhưng không ngăn cản được.
Ly nương ngoan ngoãn đi theo gã nam nhân vào phòng. Bích Vân nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, lòng bàn tay nàng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Ngọc Kiều Nhi muốn hát một khúc, nhạc công gảy dây đàn, thổi ống tiêu, tiếng nhạc huyên náo ồn ào, át đi mọi thanh âm khác.
Khúc hát kết thúc, lầu trên vẫn không có động tĩnh gì, Bích Vân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, buông tay ta ra.
Ngày hôm sau, mặt trời đã lên cao, vị khách kia vẫn chưa thức dậy. Tú bà nịnh nọt cười, đến gõ cửa phòng, không thấy ai trả lời, liền đẩy cửa bước vào. Căn phòng yên ắng, rèm buông thấp.
Bà ta vén rèm lên nhìn, thấy gã nam nhân trợn trừng hai mắt như mắt trâu, n.g.ự.c bị cắm một con d.a.o găm. Con d.a.o găm kia dát vàng nạm ngọc, chính là vật trước đây hắn dùng để làm nhục Bích Vân.
Giờ đây, nó đã cướp đi mạng sống của hắn. Ly nương cuộn mình ở cuối giường, cũng như người đã chết.
Tú bà vừa la lối vừa chạy ra khỏi phòng, sai người đi báo quan, rồi lại thu dọn rất nhiều bạc để lo lót. Bà ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, mắng Bích Vân một trận xối xả.
Ngọc Kiều Nhi thì kêu la rằng mình xúi quẩy, rồi ngồi xe ngựa, mang theo hành lý, đến nhà khách nhân kia tá túc.
Sau mấy ngày hỗn loạn, Bích Vân nhờ người gọi ta đến, nhưng lại không cho ta vào phòng.
Nàng đứng từ xa, nói với ta: "Thu nương, ta đã viết thư cho Lư Bá Miểu rồi, tỷ hãy mau chóng đi theo hắn."
Ta đập cửa, hỏi nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng nàng còn muốn ta ở bên cạnh thêm một năm nữa mà.
Nhưng nàng không trả lời.
Tú bà đi đến bên cửa, lạnh lùng nói: "Là chúng ta may mắn đấy, Ly nương đã c.h.ế.t trong ngục, không thể khai ra ai khác được nữa. Vụ án đã kết thúc rồi. Bích Vân, đừng có giả vờ giả vịt ốm đau với ta nữa, mau dậy đi, kiếm lại số tiền đã tiêu mấy ngày nay cho ta!"
Bà ta gọi người đến, phá cửa xông vào.
Bích Vân nhìn ta, yếu ớt vẫy tay, ra hiệu cho ta lui lại. Ta mơ hồ hiểu ra mọi chuyện, liền bước lên nắm lấy tay nàng: "Đừng sợ, ta ở đây."
Bích Vân nhiễm bệnh dịch, trước n.g.ự.c nàng nổi lên một mảng đỏ ửng. Mấy ngày trước, trên người Ly nương cũng nổi lên những vết loét tương tự.
Chúng ta chỉ nghĩ là nàng ấy không hợp thủy thổ, cứ tưởng rằng dùng phấn son che đi, uống vài thang thuốc là khỏi.
Ta và Ly nương ngủ chung phòng, dùng chung một hộp phấn son, e rằng ta cũng khó tránh khỏi.
Ta an ủi Bích Vân: "Tĩnh dưỡng một thời gian, sẽ khỏi thôi."
Không khỏi cũng không sao cả. Trên đường Hoàng Tuyền, ta sẽ nắm tay muội, cùng nhau đi.
Ánh mắt nàng trong veo: "Ta, chẳng qua chỉ là tự lừa mình dối người. Giờ đây không thể tự lừa dối mình được nữa. Oan khuất được rửa sạch, nào có dễ dàng như vậy. Ta không sợ chết, Thu nương. Chỉ là có lỗi với các tỷ muội, là ta đưa ra chủ ý giữ nàng ấy lại."
Ta lắc đầu: "Muội không có lỗi với ai cả."
Đêm đó, Bích Vân qua đời.
Ta lén lấy một ít bạc đưa cho người lo ma chay, dặn họ mua một cỗ quan tài, dựng bia mộ làm dấu, rồi quay lại báo cho ta biết.
Tú bà vội vàng phân phó: "Mau, đi đón Ngọc Kiều Nhi về!"
Ngọc Kiều Nhi lấy bạc ra đuổi khéo người đi đón, nói rằng mình còn muốn ở lại thêm một thời gian nữa.
Nàng ta còn nhờ người nhắn lại, nói rằng lão gia kia rất yêu quý nàng ta, đã sắp xếp cho nàng ta ở trong thư phòng, ngoài tầm với của đại phu nhân, bảo tú bà cứ yên tâm.
Người trong lầu, chẳng mấy chốc đã bệnh ngã xuống một nửa. Khách nhân nghe được tin tức, đều không dám đến nữa.
Tú bà bèn đóng chặt cửa lầu, lôi ra mấy quyển sách thuốc, lấy đại vài vị thuốc, nấu thành một nồi nước đặc, ép mọi người uống hết.
Vậy mà vẫn liên tiếp có thêm hai người nữa qua đời. Sáng sớm tinh mơ, đám tiểu đồng trong lầu đã bỏ trốn hết, chẳng còn một ai.
Chỉ còn lại một lão bộc lưng gù, ở lại bầu bạn với tú bà. Mấy cô nương còn sức đi lại, tay ôm bọc hành lý, đứng ở cửa khóc lóc: "Dì Xuân, xin người hãy mở cho chúng con một con đường sống!"
Tú bà lôi con ch.ó dữ ra, chắn ngang cửa, gào lên: "Không, c.h.ế.t cũng phải c.h.ế.t ở đây!"
Hắn ta xoa xoa mặt, cười cười. Hai trăm lượng, Ly nương đêm nay thuộc về hắn ta rồi. Bích Vân cùng tú bà cãi nhau một hồi, nhưng không ngăn cản được.
Ly nương ngoan ngoãn đi theo gã nam nhân vào phòng. Bích Vân nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, lòng bàn tay nàng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Ngọc Kiều Nhi muốn hát một khúc, nhạc công gảy dây đàn, thổi ống tiêu, tiếng nhạc huyên náo ồn ào, át đi mọi thanh âm khác.
Khúc hát kết thúc, lầu trên vẫn không có động tĩnh gì, Bích Vân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, buông tay ta ra.
Ngày hôm sau, mặt trời đã lên cao, vị khách kia vẫn chưa thức dậy. Tú bà nịnh nọt cười, đến gõ cửa phòng, không thấy ai trả lời, liền đẩy cửa bước vào. Căn phòng yên ắng, rèm buông thấp.
Bà ta vén rèm lên nhìn, thấy gã nam nhân trợn trừng hai mắt như mắt trâu, n.g.ự.c bị cắm một con d.a.o găm. Con d.a.o găm kia dát vàng nạm ngọc, chính là vật trước đây hắn dùng để làm nhục Bích Vân.
Giờ đây, nó đã cướp đi mạng sống của hắn. Ly nương cuộn mình ở cuối giường, cũng như người đã chết.
Tú bà vừa la lối vừa chạy ra khỏi phòng, sai người đi báo quan, rồi lại thu dọn rất nhiều bạc để lo lót. Bà ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, mắng Bích Vân một trận xối xả.
Ngọc Kiều Nhi thì kêu la rằng mình xúi quẩy, rồi ngồi xe ngựa, mang theo hành lý, đến nhà khách nhân kia tá túc.
Sau mấy ngày hỗn loạn, Bích Vân nhờ người gọi ta đến, nhưng lại không cho ta vào phòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng đứng từ xa, nói với ta: "Thu nương, ta đã viết thư cho Lư Bá Miểu rồi, tỷ hãy mau chóng đi theo hắn."
Ta đập cửa, hỏi nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng nàng còn muốn ta ở bên cạnh thêm một năm nữa mà.
Nhưng nàng không trả lời.
Tú bà đi đến bên cửa, lạnh lùng nói: "Là chúng ta may mắn đấy, Ly nương đã c.h.ế.t trong ngục, không thể khai ra ai khác được nữa. Vụ án đã kết thúc rồi. Bích Vân, đừng có giả vờ giả vịt ốm đau với ta nữa, mau dậy đi, kiếm lại số tiền đã tiêu mấy ngày nay cho ta!"
Bà ta gọi người đến, phá cửa xông vào.
Bích Vân nhìn ta, yếu ớt vẫy tay, ra hiệu cho ta lui lại. Ta mơ hồ hiểu ra mọi chuyện, liền bước lên nắm lấy tay nàng: "Đừng sợ, ta ở đây."
Bích Vân nhiễm bệnh dịch, trước n.g.ự.c nàng nổi lên một mảng đỏ ửng. Mấy ngày trước, trên người Ly nương cũng nổi lên những vết loét tương tự.
Chúng ta chỉ nghĩ là nàng ấy không hợp thủy thổ, cứ tưởng rằng dùng phấn son che đi, uống vài thang thuốc là khỏi.
Ta và Ly nương ngủ chung phòng, dùng chung một hộp phấn son, e rằng ta cũng khó tránh khỏi.
Ta an ủi Bích Vân: "Tĩnh dưỡng một thời gian, sẽ khỏi thôi."
Không khỏi cũng không sao cả. Trên đường Hoàng Tuyền, ta sẽ nắm tay muội, cùng nhau đi.
Ánh mắt nàng trong veo: "Ta, chẳng qua chỉ là tự lừa mình dối người. Giờ đây không thể tự lừa dối mình được nữa. Oan khuất được rửa sạch, nào có dễ dàng như vậy. Ta không sợ chết, Thu nương. Chỉ là có lỗi với các tỷ muội, là ta đưa ra chủ ý giữ nàng ấy lại."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ta lắc đầu: "Muội không có lỗi với ai cả."
Đêm đó, Bích Vân qua đời.
Ta lén lấy một ít bạc đưa cho người lo ma chay, dặn họ mua một cỗ quan tài, dựng bia mộ làm dấu, rồi quay lại báo cho ta biết.
Tú bà vội vàng phân phó: "Mau, đi đón Ngọc Kiều Nhi về!"
Ngọc Kiều Nhi lấy bạc ra đuổi khéo người đi đón, nói rằng mình còn muốn ở lại thêm một thời gian nữa.
Nàng ta còn nhờ người nhắn lại, nói rằng lão gia kia rất yêu quý nàng ta, đã sắp xếp cho nàng ta ở trong thư phòng, ngoài tầm với của đại phu nhân, bảo tú bà cứ yên tâm.
Người trong lầu, chẳng mấy chốc đã bệnh ngã xuống một nửa. Khách nhân nghe được tin tức, đều không dám đến nữa.
Tú bà bèn đóng chặt cửa lầu, lôi ra mấy quyển sách thuốc, lấy đại vài vị thuốc, nấu thành một nồi nước đặc, ép mọi người uống hết.
Vậy mà vẫn liên tiếp có thêm hai người nữa qua đời. Sáng sớm tinh mơ, đám tiểu đồng trong lầu đã bỏ trốn hết, chẳng còn một ai.
Chỉ còn lại một lão bộc lưng gù, ở lại bầu bạn với tú bà. Mấy cô nương còn sức đi lại, tay ôm bọc hành lý, đứng ở cửa khóc lóc: "Dì Xuân, xin người hãy mở cho chúng con một con đường sống!"
Tú bà lôi con ch.ó dữ ra, chắn ngang cửa, gào lên: "Không, c.h.ế.t cũng phải c.h.ế.t ở đây!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro